Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Tưởng rằng đã đau đủ rồi. Tưởng rằng đã khóc đủ rồi. Tường rằng sau khi bị sỉ nhục, sau khi bị phũ phàng đã có thể gạt đi mà tiếp tục sống được rồi. Nhưng không phải, tất cả vẫn nguyên đó, vấn đau đó, vẫn nước mắt đó và vẫn như người không hồn đó.
Tưởng rằng khi dồn hết sức mình vào làm việc chỉ với mục đích duy nhất là tiền sẽ khiến lòng em bớt nhớ nhung, sầu muộn. Tường rằng mọi thứ sẽ cứ thể êm đềm trôi đi, không cần ai đón đưa, không cần ai quan tâm, chẳng cần ai hỏi chuyện. Tưởng rằng rồi thì mọi thứ cũng sẽ qua đi như thế, qua đi chậm chạp nhưng sẽ vơi bớt đi nỗi đau.


Em nhớ Anh!
Nhưng mà chẳng phải đâu. Em dẫu có vắt hết sức mình cho một ngày làm việc cũng chẳng thể yên giấc mỗi đêm khuya. Em dẫn dặn mình chỉ cần kiếm tiền là được cũng không thể thôi nhớ anh. Em nhớ Anh! Nhớ rất nhiểu. Em chẳng thể đòi hỏi được thấy anh dù chỉ là vô tình. Em chẳng thể hét lên cho vơi đi nỗi nhớ ấy dù rất muốn. Em chỉ có thể chôn chặt nó trong lòng, mỗi đêm lại âm thầm khóc với nỗi nhớ mà ban ngày em đã cố gắng gạt bỏ đi. Thời gian chúng ta ở cạnh nhau được bao lâu? Thời gian đó có lâu đâu mà sao em lại nhớ lâu đến thế này? Người đã chẳng còn nhớ tới còn có một người âm thầm chờ đợi, âm thầm nhớ nhung nữa mà sao lòng em vẫn không yên. Em chẳng còn tìm kiếm những bóng hình quen quen khi đi đường. Em chẳng còn mong chờ người online khi em làm việc. Em chẳng còn đi vào con đường mà trước đó em đã từng cùng anh. Bởi em biết rất rõ, anh chẳng bao giờ xuất hiện ở những nơi có em nữa. Anh chẳng bao giờ quan tâm xem em có đi làm hay không nữa, dù anh có online đó thì cũng vẫn chỉ là sự im lìm đáng sợ. Dù cho em có cố gắng tìm lại con đường đó nữa thì cũng chỉ còn lại mình em bơ vơ ở đó mà thôi. Tìm lại làm gì những nơi đó, ngó nhìn làm gì người qua đường. Thế giới của em giờ đây chỉ còn lại mình em. Em chẳng còn thiết tha gì với việc mở miệng nói chuyện với bất cứ ai. Em chẳng thiết tha gì những buổi gặp mặt tẻ nhạt. Em cũng chẳng cười, vui gì đâu mà cứ chưng bộ mặt cười giả dối. Em lặng thầm với cuộc sống không anh. Rồi thì em sẽ phải quen với nó. Em sẽ vẫn mệt lả sau một ngày vì làm việc và học tập. Em cũng sẽ vẫn uống thêm một lon bia ru mình vào giấc ngủ. Em vẫn sẽ chỉ một mình với thế giới mà không ai đủ tự tin để bước vào.


Có cách nào để em bớt đau hơn không?
Anh đừng nghĩ rằng anh đang làm như thế là chứng tỏ anh bình thường với em. Chúng ta chẳng thể bình thường làm bạn được nữa đâu. Em không phải là cô "bạn" đó của anh. Hai người có thể làm bạn vì hai người chưa bao giờ nắm tay nhau, chưa bao giờ ôm chặt lấy nhau. Hai người chỉ như sự cảm mến ban đầu và dần dần kết thúc. Còn em, em đã nắm tay anh, em đã được ôm rất chặt và rồi thì em bị bỏ lại chỉ bằng một dòng tin nhắn. Em chẳng thể tha thứ cho anh sau tất cả những gì anh đã làm mà yên tâm làm bạn đâu. Em vẫn muốn biết anh ra sao, sống thế nào, vui hay buồn, ăn no hay không? Nhưng làm bạn với anh em tuyệt nhiên không muốn. Anh chưa bao giờ chân thành muốn làm bạn. Anh đối với em theo cảm xúc của riêng anh, lúc thích lúc không. Anh chỉ biết một mình anh dễ chịu khi buông những lời lẽ bản thân muốn. Anh chỉ muốn mình anh được bình yên và vất bỏ em lại. Cảm giác bị vất bỏ nó đau đến vô thường. Cảm giác bị bỏ lại nó lạc lõng, bơ vơ và mất hết phương hướng. Cảm giác đó anh có hiểu được không? Hiểu làm sao được vì trước giờ anh luôn là kẻ ra đi, đã bao giờ làm kẻ ở lại đâu mà hiểu những thứ cảm giác ấy.


Em đã tìm anh rất lâu rồi. Rất nhiều lần lang thang chỉ muốn vô tình tìm thấy anh. Nhưng em không tìm thấy. Em muốn thay đổi số phận của chúng mình khi tìm thấy anh. Trong 7 tỷ con người này em cần anh. Trong 7 tỷ con người này em chỉ muốn có anh. Nhưng em chẳng có được. Em chẳng tìm được. Anh đã bao giờ tìm em chưa? Chưa, em vẫn ở đó, nguyên một vị trí chỉ cần tới là có thể tìm được. Nhưng anh chẳng bao giờ tìm. Đừng xin lỗi hay cảm ơn em bất cứ điều gì nữa. Anh chẳng thật lòng với những lời đó đâu. Vì nếu con người ta thật lòng muốn xin lỗi ai đó, họ sẽ k làm như anh. Họ sẽ không im lặng như anh, họ sẽ chẳng để người khác sống với nỗi đau đó lâu đến thế.
Em vẫn dặn lòng mình chờ anh. Nhưng em biết anh chẳng trở về nữa. Em cứ mặc mình chờ đợi như thế. Em vẫn mặc mình với những ham muốn cùng anh. Em vẫn để kệ mình với mong muốn được gần anh. Và em cũng cứ mặc mình đau lâu đến thế. Có cách nào mang anh về lại bên em không? Có cách nào khiến em thấy cuộc sống này đáng để em cố gắng nữa không? Có cách nào để em bớt đau hơn không? Có cách nào để em được yên giấc không?Có cách nào để em được ở bên anh không? Em không muốn để anh lại một mình và cũng không muốn mình chỉ còn lại một mình. Mình có cách nào thay đổi được không? Anh có cách nào thật lòng với em không?Có hay không?
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét