Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2016

Cô ấy tìm đến em như lần trước đó. Cô ấy kể với em về sự phân vân của cô ấy. Cô ấy nói anh đã trở lại. Cô ấy sợ anh lại đi như lần trước. Cô ấy muốn một lời khuyên từ em. Em cũng vẫn khuyên cô ấy như khuyên bao kẻ khác ( em rất giỏi khuyên người khác anh biết mà), em nói với cô ấy hãy quan tâm anh, nghe anh nói, đừng trách giận anh nhiều, đừng bỏ lại anh dù chỉ một ngày.
Cô ấy kể em nghe anh đã nói những gì. Cô ấy nói em nghe anh đã thấy ra sao. Cô ấy cho em nhìn những dòng chữ ngắn gọn. Cô ấy cần lời khuyên về anh - người đã từng để cô ấy lại một mình rất lâu.
Cô ấy không có lỗi. Cô ấy chỉ ngây thơ quá đà khi không thấy em đau như thế nào thôi. Cô ấy chẳng biết gì hay cô ấy cố tình nói cho em, cho em nhìn? Em chẳng biết.


Em đã hỏi anh về cô ấy. Anh im lặng. Em đã nổi khùng lên khi thấy được những điều đó. Em đã mất kiểm soát khi biết anh đáng sợ đến mức tán tỉnh cô ấy trước mặt em. Em đã cá cược về một điều em đã nói với anh. Em thắng cược. Em thấy cay đắng khi mình thắng. Khi em thắng em hiểu em đã mất anh mãi mãi. Chúng ta trở thành người dưng vĩnh viễn. Em trách anh. Em hờn anh. Em giận anh. Em gay gắp với anh. Em xin anh đừng làm như thế. Em xin anh cho em một tuần để em thu xếp lại mình. Em xin anh cho em đủ thời gian để em quen với im lặng, quen với chấp nhận làm người dưng với anh. Anh đã nổi điên với em. Anh coi khinh em như một thứ rác rưởi tồn tại trong cuộc đời anh. Chưa bao giờ em thấy anh tức giận với em đến thế. Chưa bao giờ em thấy mình rẻ tiền đến thế. Em đã sai khi nghĩ rằng một người dưng cũng có lời giải thích. Em hiểu là anh đã ghét em đến mức chỉ muốn em ngừng thở. Em hiểu là anh đã muốn quẳng những thứ có em vào một thùng rác nhơ nhớp. Anh biết em đau đến thế nào không? Cơn đau làm em hiểu rằng em chẳng có một giá trị gì nữa cả. Tư cách chẳng còn. Tất cả biến mất theo cơn thịnh nộ của anh. Em đã làm sai rồi đúng không? Em chẳng thể liên lạc với anh để trách hờn được nữa. Anh đã cắt đứt tất cả với em. Từng tin nhắn báo không gửi được. Chuông điện thoại báo bậ liên hồi. Mọi thứ chỉ cần có thể là loại bỏ được em. Anh đang là người bị hại hay đang là kẻ đáng khinh bỉ. Trong giây phút nào đó em đã khinh bỉ anh vô cùng. Và bây giờ em chẳng thể nói cho anh nghe những gì em được nghe và được thấy nữa. Anh có biết nhìn người khác trò chuyện với người mình yêu vui vẻ và yêu đời, ca hát ríu rít nó đau đến dại người đi không? Tất cả đã chỉ là một sự rẻ rúng đúng không. Anh xem em rẻ rúng đến mức đáng vất vào sọt rác. Em không thể tìm kiếm lại giọt nước mắt của mình nữa. Em thấy mọi thứ vỡ vụn nhưng em lại chẳng thể khóc nổi dù rất muốn. Thì ra khi con người ta cũng có lúc đau đớn đến mức không thế khóc được, mà cứ thế đau và chịu đựng. Khi nhìn thấy dòng chữ trên mạng xã hội của anh trong em là cả một sự trống rỗng. Em không còn muốn anh ở bên cạnh em nữa. Em hận anh. Em hận anh vì tất cả những gì anh đã làm với em, với cô ấy. Em sẽ sắp xếp lại mình và sẽ ổn. Nhưng những gì anh đã dối xử với em thì còn mãi đó như một nhát cắt đau buốt. Thế giới này rộng thế giờ chỉ còn lại mình em với những chơi vơi. Em đã không tự mình nghĩ ra được tất cả đâu anh. Lời giải thích không dành cho người dưng.
Dương Tứ Bình
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét