Thứ Bảy, 19 tháng 3, 2016

Sáng nay khi tỉnh dậy, em đã không nhớ tới anh. Mà em có thói quen lẩm bẩm nhỏ "nhợn ơi dậy thôi". Sáng nay cũng thế, em đã không kịp nhớ tới anh nhưng vẫn kịp lẩm bẩm câu nói đó. Em cần bao nhiêu nữa thì mới đủ để bước qua anh?
Em đã bao giờ nói với anh em đã rất tệ hại chưa? Em có thể vất bỏ tất cả những gì không vừa ý của em. Em đã từng vất đi tất cả chỉ bởi những thứ đó không phù hợp với em. Anh không phù hợp với em là anh nói vậy. Anh đã yên tâm bước đi mà chẳng cần quay lại nhìn em ra sao. Em đã bắt đầu sống cuộc sống không anh.

Nhưng sao anh ác thế? Anh đến bên em, giúp em quên đi việc một mình, giúp em có một người để em dựa vào, để em vui vẻ và hạnh phúc. Anh cho em một khoảng ấm áp, anh chia cho em những hơi ấm. Nhưng sao anh làm em quen với việc có anh rồi thì anh lại bỏ đi? Em trách anh bao nhiêu cũng đâu có là gì vì anh đã đi rồi. Anh có vui không khi mà rời đi không một lời từ tạ như thế? Anh có thấy em đau như thế nào không?
Em đã rất khó khăn để chấp nhận bên anh, chấp nhận san sẻ với anh những ưu phiền của lòng em. Em đã vượt qua nỗi sợ hãi bị bỏ lại vì em tin anh. Em cần anh. Vậy mà đáp lại niềm tin đó là sự bỏ đi của anh. Em đã tin anh sẽ ở bên cạnh em thật lâu, em đã tin em có thể cần anh mãi mãi. Nhưng em đã sai rồi. Anh không ở cạnh em lâu. Anh không để em được cần anh.
Trước đây, bây giờ và sau này khi em nhớ anh đến chết đi được thì em biết tìm anh ở đâu? Kể cả khi em tìm anh thì anh cũng đang hạnh phúc bên một người khác rồi. Anh nghĩ em đủ dũng cảm để sống mà không nhớ anh nữa sao? Anh nghĩ em yêu anh chỉ để có kinh nghiệm yêu đương sao? Anh nghĩ em sẽ hạnh phúc với những mảnh tình sau này khi anh rời đi sao? Anh nghĩ em sẽ bình thường được sao? Anh nghĩ em sẽ không cần anh nữa và sẽ sống thật vui vẻ sao? Sao anh có thể nghĩ như thế?


Anh thấy hạnh phúc đúng không? Anh có thể quên em và bắt đầu hẹn hò những người mới. Anh có thể bình thường đối với em theo cách mà anh muốn. Anh đã giết chết con tim em bằng sự im lặng. Anh đã bao giờ biết đau chưa? Anh đã bao giờ hiểu rằng sống mà không bằng chết nó như thế nào không? Nếu không phải bên cạnh em còn một gánh nặng rất lớn đó thì em đã buông bỏ tất cả rồi anh biết không? Ừh em lụy tình. Ừh em bi lụy. Nhưng vì em yêu anh. Em cần anh. Em muốn được cùng anh nên em mới thành ra như thế. Anh nghĩ rằng không yêu người này thì có thể yêu người khác sao? Ừh anh làm được điều đó còn em thì không? Đến cả anh cũng không chờ được em thì làm gì còn ai có thể chờ đợi em được nữa.
Em cần bao nhiêu nữa thì mới đủ để bước qua? Em chẳng biết. Nhưng em sẽ không nuối tiếc vì đoạn tình ngắn ngủi này dành cho nhau. Em vẫn nhớ anh đến chết đi được nhưng sẽ giả vờ như mình ổn. Em cũng sẽ ổn khi nhìn anh hạnh phúc với một cố gái khác không phải em. Em cũng sẽ xót xa khi nhìn anh vất vả. Em cũng vẫn sẽ thấy mình vui khi nhìn anh cười. Nhưng mà em vẫn sẽ khóc khi nỗi nhớ cứ kéo dài không ngớt. Em vẫn cứ theo dõi anh cho đến khi nào em chẳng còn đủ sức. Em vẫn cứ chờ anh cho đến khi nào anh hoàn toàn thuộc về thế giới của người khác. "Đừng rời xa tôi vì tôi lỡ yêu người mất rồi".
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét