Thứ Hai, 29 tháng 2, 2016

Đến cuối cùng thì tớ cũng chấp nhận buông bỏ thứ tình cảm tầm thường của tớ rồi. Cậu vui chứ? Cậu chắc chắn sẽ vui thôi vì tớ sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của cậu nữa. Tớ sẽ thực hiện điều đó cậu ạ, tớ nhất định sẽ làm được.
Cuối cùng thì thứ tình cảm tầm thường và rẻ tiền này cũng phải nói lời từ tạ với người vương vấn hơn một năm qua. Tớ yêu cậu hơn một năm và cậu đáp trả tớ một ngày. Tớ không trách cậu nhưng tớ trách tớ nhiều lắm. Tớ trách tớ đã cố gắng tìm đến cậu như một kẻ ăn xin sự thương hại. Tớ trách tớ đã cố gắng níu giữ một người mà tớ là một thứ tầm thường đến đáng xem thường. Tớ giận chính mình đã không nhận ra tất cả những điều đó.Cậu yêu tớ bằng một tình yêu chưa đủ lờn. Cậu chưa đủ dũng cảm để dành tình cảm cho riêng mình tớ. Cậu vẫn thế, vẫn cứ tốt với tất cả và phũ phàng với tớ. Tớ cũng không hơn gì cậu, tớ trẻ con cứ ngây thơ nghĩ rằng cứ yêu một người thì phải ở cạnh người đó. Tớ đã dần trưởng thành hơn rồi cậu ạ, tớ đã bắt đầu thấy thanh thản hơn khi nghĩ đến một buổi sáng thức dậy không được nghĩ đến cậu nữa. Nói thì nói vậy nhưng lòng tớ vẫn đau buốt khi nghĩ tới khoảng cách của chúng ta. Chúng ta cách xa nhau cả một đời rồi cậu ạ. Tớ sẽ chẳng thể nhớ hết tất cả những gì thuộc về cậu khi thời gian dần bôi xóa chúng. Tớ sẽ chẳng thế nhớ nổi gương mặt cậu khi mà cậu dần ít xuất hiện trong giấc mơ của tớ. Tớ sẽ chẳng biết gì về cậu khi mà tất cả những người bên cạnh tớ có liên quan đến cậu tớ xem như chưa tồn tại. Tớ vẫn đau lòng khi nghĩ ngày mai thức dậy sẽ lại thêm một ngày thời gian bôi xóa đi chúng ta. Nhiều lúc tớ tự nghĩ nếu như có kiếp sau thì chúng ta có gặp lại nhau nữa không? Nếu như có kiếp sau tớ vẫn sẽ chọn lựa tình cảm này dành cho cậu, nhưng tớ sẽ chỉ đứng từ xa để không bị tổn thương nhiều như thế này nữa.


Cậu nói với tớ về việc tớ tầm thường lắm, tớ đáng để xem thường lắm. Nhưng cậu đã vì một người cậu nói là " bạn" đó mà thấy thoải mái tổn thương tớ. Cậu nghĩ chữ "bạn" đó là gì hả cậu? Ừh thì là bạn. Vì người bạn đó cậu sẵn sàng coi thường tớ mà. Người bạn đó của cậu tớ vẫn thấy đây, nhưng tớ đã chẳng còn coi người đó là bạn nữ. Người đó cũng có những tính toán khi kể với tớ tất cả những gì đã diễn ra của hai người. Người đó với tớ cũng coi như không còn tồn tại nữa. Cậu cứ thoải mái với chữ "bạn" đó đi, tớ mệt rồi tớ không quan tâm nổi nữa đâu. Tớ sẽ nhắm mắt, bịt tai lại để chẳng nghe, chẳng thấy và chẳng nghĩ nhiều hơn nữa. Tớ đã, đang và sẽ làm thế rồi cậu ạ.
Cậu có vui không? Từ nay không còn tớ ngày ngày nhắn tin làm phiền nữa cậu có vui không? Tớ không vui cậu ạ. Tớ cứ nhớ cậu như thế. Một ngày với tớ bây giờ mệt mỏi vô cùng. Tớ cần, rất cần tiền và tớ chẳng còn có thời gian nói chuyện với những người tớ muốn nói nữa. Một ngày tớ thấy mình kiệt sức với công việc kiếm tiền. Thì ra dốc hết sức mình để kiếm tiền nó lại mệt mỏi đến thế. Nhưng dù sao thì tớ vẫn kiếm tiền 30 ngày trên 1 tháng và 12 tháng trên 1 năm. Tớ phải có trách nhiệm nhiều hơn với gia đình tớ, với tương lai của tớ cậu ạ.
Nhưng cậu biết không, tớ mệt. Tớ mệt lắm khi ngày ngày miệt mài với kiếm tiền, đi học. Tớ thấy mình kiệt sức khi mỗi giấc ngủ đều chẳng thể yên. Từ ngày cậu đi tớ đã không còn ngủ ngoan được nữa. Tớ vẫn cứ đợi chờ, trông ngóng. Bây giờ tớ vẫn thế. Tớ mệt đến lả người sau mỗi ngày làm việc, sau khi kết thúc giờ học. Tớ vẫn lao về nhà, vẫn một mình ăn vội những bát mì và lên giường đi ngủ. Tớ vẫn chẳng thể ngủ được sâu khi mà tớ mệt đến chẳng còn sức nghĩ được gì. Tớ đã uống đến say mềm, một mình uống đến mức ói hết tất cả những gì trong bụng ra sau mỗi ngày làm việc và học tập mệt mỏi đó chỉ để mong tìm lại giấc ngủ ngoan. Nhưng không được cậu ạ. Tớ mệt, thật sự rất mệt.
Tớ muốn kêu lên với cậu tớ mệt như thế nào, tớ muốn cậu chạy đến bên tớ, ôm tớ vào lòng rồi ru nhanh giấc ngủ sâu. Nhưng bây giờ điều đó chỉ có trong mơ nữa thôi cậu ạ.


Cậu muốn người khác hiểu cậu nhưng cậu lại chẳng muốn mất đi thứ gì. Cậu muốn cái chữ  "bạn" với cô gái đó bằng cách hi sinh tớ. Ừh không sao đâu vì dù sao trong mắt cậu tớ cùng đã bị xem thường rồi. Tự trọng cuối cùng còn sót lại trong tớ là phải rời đi. Thật ra nơi đó chỉ còn lại có một mình tớ đứng nhìn cậu ngày một đi xa. Nhưng hôm nay tớ cũng phải đi rồi. Nơi xa thế cậu có quay lại nhìn tớ một cái không? Thì ra tình cảm một mình sẽ bắt đầu và kết thúc bằng chính bản thân mình. Tớ thấy mệt lắm cậu ạ. Tớ mệt vì việc kiếm tiền. Tớ mệt vì chẳng còn cậu ở đây. Tớ mệt vì thế giới của tớ chẳng ai đủ kiên nhẫn cũng như tấm lòng để bước vào. Tớ khóc, khóc hàng đêm, khóc trong những cơn say và tớ nhớ cậu. Cậu giống như một liều thuốc xoa dịu cơn sốt của tớ khi tớ chỉ có một mình. Nhưng bây giờ tớ ốm, liều thuốc đó đã đi rồi, chẳng thể khỏi được đâu. Cậu đi mang theo cả trái tim tớ, mang theo cả mong muốn được hạnh phúc của tớ. Cậu đi cậu mang theo tất cả những gì tớ có.
Mẹ tớ muốn tớ phải lập gia đình cậu ạ. Mẹ tớ đã muốn tớ hãy chấp nhận người đó và lập gia đình càng sớm càng tốt. Tớ chống đối bà. Lòng tớ lạnh ngắt khi nghĩ đến những chuyện đó. Kể cả khi cậu còn ở bên tớ thì tớ cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lập gia đình dù là với cậu. Tớ chỉ muốn yêu còn chuyện lập gia đình hãy để tương lai xa nào đó, tớ không muốn nghĩ đến. Mẹ tớ muốn tớ hãy kết hôn thôi. Tớ chống đối bà bằng cách chẳng trở về nhà nữa. Và tớ cần tiền, cần thật nhiều tiền để sống cuộc sống mà tớ muốn. Tớ phải sống cuộc sống mà tớ muốn, tớ không thể để bị cầm tù trong cuộc hôn nhân mà tớ chẳng có lấy một chút cảm giác. Dù sao thì tim tớ nó đã chết theo những bước chân rời đi của cậu rồi.

Tớ đã để cậu được bình yên với chữ "bạn"của cậu. Tớ đã chấp nhận việc cậu vì người khác mà sỉ nhục tớ. Tớ cũng chấp nhận cậu coi thứ tình cảm của tớ là rẻ tiền. Tớ chấp nhận tất cả rồi cậu ạ. Cậu cứ sống với thế giới của cậu đi. Cậu hãy cứ vui vẻ với thế giới của ai đó nữa đi. Thế giới của tớ cậu đã không muốn bước vào ngay từ đầu rồi thì giờ đây nó vẫn đóng chặt cửa để tự mình cào cấu mình. Tớ sẽ không bi quan đến mức muốn từ bỏ cả sự sống như những ngày qua nữa đâu. Tớ sẽ cố gắng chống lại số phận, tớ sẽ nắm lấy số phận trong tay mình. Rồi thì sẽ có ngày tớ độc bước trên con đường mà tớ đã muốn đi cùng cậu. Rồi thì sẽ có ngày tớ sẽ nhìn thấy cậu chung đường với người khác. Rồi thì sẽ có ngày tớ sẽ nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của cậu với chữ "bạn" của cậu. Rồi thì có một ngày nào đó tớ sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cậu. Chúng ta sẽ có một ngày chẳng chung một thành phố, chẳng vô tình nhìn thấy nhau. Rồi thì tớ sẽ lại sống với cuộc sống có bia làm bạn mỗi đêm khuya khi nhớ ai đó. Tớ sẽ lại sống với việc chỉ mìm cưởi chứ chẳng bao giờ nói câu gì. Tớ sẽ sống bằng tất cả sức lực mà mình có để kiếm tiền, để chịu trách nhiệm với những quyết định của tớ. Rồi thì tớ cũng phải rời đi!
C.P.H
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét