Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2016


Em đâu có là gì trong nghiêng ngả tình anh
Là chiếc lá vàng hanh, sót trong mùa đông muộn
Đâu thể ở lại với cành, kể cả khi rất muốn
Huống hồ gì,
một tiếng,
yêu.
Em biết mà,
nước mắt em có đáng bao nhiêu
Và những điều em đau phả vào anh hời hợt
Hơn một lần em muốn mình bỏ đi, không một lời từ biệt
Nhưng rồi, lại thương.
Em đâu có là gì trong anh, giữa những ngã đường
Vấn vương một chút thôi, nhớ thương rồi quên lãng
Trái tim anh vẫn ở trọn bên kia dĩ vãng
Em lại ở tương lai
một cái níu tay
làm sao đủ khiến anh nhận ra hữu hạn của đời người.
Em đâu có là gì trong anh, giữa nước mắt và nụ cười
Em chắc đến mười mươi là vậy
Yêu thương cũng chỉ mình em giữ lấy
Mà chẳng hiểu sao
ở nơi nào
cũng thấy bóng anh.
Có lẽ là, do hạnh phúc mong manh
Em sợ tuổi trẻ mình qua nhanh
nên thương cuồng, yêu vội
Mà yêu thương thì làm gì có lỗi
Như anh yêu một người, người ấy chẳng phải em.
Một mối quan hệ không tên, mảng ký ức ướt mèm
Nước mắt em rơi cả những đêm anh gọi bảo rằng được biết em là may mắn
Biết để làm gì vậy anh
khi mà cách chia nhau bằng một đôi dấu lặng
Mỗi người, nặng một nỗi đau riêng.
Em đâu có là gì trong anh, ngay từ phút đầu tiên
Mà sao em lại chọn cách gắn liền cuộc đời mình
vào nhập nhằng tình cảm anh
giữa hai dòng quên nhớ
Người ta bảo anh tham lam, bỏ bên nào cũng đều không nỡ
Em vỡ lòng
ráp vần một chữ Quên
Chẳng thể thuộc được nên đành nhớ đến tận cùng.
Chúng mình, lạc một lối đi chung
ST
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét