Thứ Tư, 24 tháng 2, 2016

Từ lúc nào tôi đã quen với việc ngày ngày làm phiền một ai đó. Từ lúc nào tôi đã quen với việc có bất cứ điều gì khó khăn sẽ cố gắng nói với ai đó. Từ lúc nào tôi đã quen với việc trong lòng tôi chỉ có một mình ai đó. Từ lúc nào tôi đã biết mình chẳng còn là mình trước kia nữa.
Hạnh phúc mong manh
Có nhiều hơn một lần tôi muốn được hạnh phúc cùng với một ai đó. Tôi đã cố gắng gạt bỏ đi tất cả, tự trọng, xấu hổ chỉ để mong hạnh phúc với một ai đó. Người đó đến bên tôi trong những ngày thu rất đẹp. Người đó chở tôi đi trên con đường mà tôi đã có đến n lần đi một mình. Thì ra hạnh phúc chỉ có thế, chỉ cần là người đó thì dù là thế nào, ở đâu tôi cũng có cảm giác hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc nó mong manh lắm. Nó mong manh hơn cả những sợi lụa hay màng tơ nhện. Hạnh phúc nó chẳng có tên, chẳng có hình và nó chẳng lâu.


Tôi cứ ngỡ chỉ cần mình thật lòng thương, thật lòng yêu, thật lòng quan tâm thì một ngày nào đó người đó cũng sẽ thật lòng yêu, thật lòng thương và thật lòng quan tâm tôi. Tôi đã dành nhiều ngày tháng của mình chỉ để âm thầm yêu thương người đó, âm thầm mà chưa một lần mong muốn được đáp trả. Tôi đã ngỡ người đó đã thật lòng cùng mình, tôi cứ ngỡ tôi đã có được thứ mình muốn. Nhưng mà ở đời chẳng ai có thế cướp đi của ai cái gì. Tôi đã thèm muốn thứ của người khác, tôi đã cố tình giành lấy thứ của người khác và cái giá của tôi phải trả đó là sự dối trá.
Tại sao người lại dối tôi?
Tôi đã tự hỏi như thế bao nhiêu ngày từ lúc tôi biết người và cô gái của người ngày càng mặn nồng bên nhau. Tôi có làm gì sai sao? Đúng rồi tôi đã thèm muốn thứ của người khác và cuối cùng thì thứ tôi muốn đó đã, đang và sẽ mãi là của người khác chứ chẳng bao giờ là của tôi.
Cảm giác bị người mình yêu thương phản bội nó đau hơn vạn lần người đó rời đi, nó đáng sợ hơn vạn lần không được thấy người đó. Tôi đã tự cào cấu tâm trí mình nhiều ngày liền, tự ru lòng mình nhiều ngày liền rằng đó chỉ là hiểu lầm mà thôi. Nhưng không, đó chẳng phải hiểu lầm. Rõ ràng và rành mạch, người tôi yêu thương đã mang tôi ra làm một thứ thuốc thử với tình yêu của họ. Người tôi yêu thương bao lâu nay đã biến tôi thành thứ trò chơi mà trong trò chơi này tôi nhận hết chua cay. Người đó nhẫn tâm mang tôi ra làm trò tiêu khiển hay do tối đáng bị như vậy vì tội thèm muốn thứ của người khác?
Tôi thấy mình đau khổ đến cùng cực mỗi khi nghĩ đến điều đó. Tôi thấy giá như mình đừng có tồn tại nữa thì tốt biết mấy. Tôi cảm thấy thế giới này còn lại một mình tôi với nỗi đau mà bản thân không sao chữa lành được. Tôi chẳng biết mình phải sống thế nào cho đúng khi bản thân giống như con nhím bị nhổ hết gai. Tôi chỉ là một con nhím thu mình lại những năm tháng cuộc đời, rồi một ngày tôi nhổ hết những chiếc gai chỉ để mong gần người đó. Thế rồi thì người đó đã biến tôi thành một thứ trò chơi kinh tởm. Tôi chỉ còn lại những vết thương của mình, những chiếc gai đã nhổ chẳng thể mọc lại. Tôi đau đớn và hoang mang trước cuộc đời mình.


Mất đi người đó hay đúng hơn là chưa bao giờ có người đó với tôi không đau đớn bằng bị người đó mang ra làm trò thí nghiệm. Đến nằm mơ tôi cũng mơ thấy người đó đang hạnh phúc cùng cô gái ấy. Ừh nhỉ, họ là một đôi mà, họ đáng được ở bên nhau, tôi là thứ gì mà mong mà ngóng được hạnh phúc chứ?
Tôi cứ bước đi trên con đường của mình mà chẳng biết mình phải làm gì. Bảo tôi quên người đó đi ư? Làm sao quên được những điều người ấy đã làm với tôi. Nhưng bảo tôi nhớ người ấy ứ? Làm sao tôi có thể nhớ người đã đối xử với tôi như thế được? Tôi chẳng biết mình phải làm sao, chẳng biết thứ gì sẽ diễn ra tiếp theo trong cuộc đời tôi. Nhưng tôi đã chẳng còn tin vào thứ gọi là tình yêu ấy nữa, có thể tình yêu chỉ có với những người khác mà trừ tôi ra. Tôi chẳng đủ dũng cảm nắm tay ai được nữa. Tôi sợ, tôi sợ họ lại lừa dối tôi, tôi sợ họ lại mang tôi ra làm trò chơi. Với tôi mà nói trái tim tôi đã tan nát theo những dối trá của người đó rồi. Nó chẳng còn muốn điều gì từ hết thảy thế gian. Nó cứ thế đập để mà tồn tại.


Người ta nói hãy cứ cố gắng yêu thương hết mình đi rồi hạnh phúc sẽ đến với bạn. Người ta nói cứ cùng nhau trải qua sóng gió đi, hạnh phúc sẽ ở cuối con đường. Người ta là ai mà lại dám nói như thế? Hạnh phúc không có ở cuối con đường đâu. Hạnh phúc chỉ là một thứ con người ta ảo tưởng ra mà thôi. Tôi đã cố gắng, rất cố gắng. Tôi muốn làm tất cả cùng người đó. Tôi biết người đó khó khăn và tôi muốn cùng người đó trải qua khó khăn. Nhưng rồi thì sao? Ừh người đó khó khăn thật nhưng người đó chỉ muốn trải qua với cô gái của người đó thôi, không phải tôi.
Tôi chỉ là một kẻ đứng ở một góc nào đó nhìn theo thứ hạnh phúc mà họ có, còn tôi tan nát lòng khi nhớ về những điều dối trá. Tôi đã không dám mở mắt lúc nửa đêm mỗi khi giật mình tỉnh dậy, tôi sợ tôi lại vơ lấy điện thoại và gọi cho người ấy. Tôi đã ôm thật nhiều việc để không có thời gian nghĩ về người đó khi tôi đi làm. Nhưng mỗi khi màn đêm đến tìm, lòng tôi lại trống rỗng và mệt mỏi. Tôi muốn được người đó ôm vỗ về an ủi động viên. Tôi muốn được ngủ ngoan trong tay người đó. Tôi muốn được cùng làm những việc nhỏ nhặt thường ngày. Tối vẫn cứ muốn người đó ở bên tôi. Đúng như câu thơ của một ai đó " đúng hôm quyết tâm ghét/ Thì tim đòi bao dung". Dù sao thì tôi đã chẳng thể quên được người đó, dù sao thì tôi cũng chẳng có được hạnh phúc cùng người đó. Có chăng chỉ là một khoảng thời gian vá víu bên tôi của người đó. Tôi chỉ là tạm bợ cho những ngày không có cô gái đó. Dù sao tôi cũng chỉ là thứ người ta vất bỏ bằng một tin nhắn điện thoại. Dù sao tôi cũng chỉ nhận được lời xin lỗi chẳng biết thật lòng hay không bằng 2 ký tự. Dù sao thì với một kẻ thèm khát thứ của người khác như tôi cũng đáng nhận được như thế. Hạnh phúc không có ở cuối con đường, tôi không tìm kiếm nữa mà tôi sẽ cố gắng tồn tại cho đến khi nào tôi không còn muốn tồn tại nữa.
C.P.H
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét