Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016

Hà Nội những ngày lạnh 5 độ C!
Em vẫn ngây ngốc khi miệt mài nghĩ về người đã quyết tâm bỏ em lại một mình. Em vẫn đứng đó trong mưa trong gió chờ đợi một bóng không bao giờ trở lại. Em vẫn khóc thầm hàng đêm vì một người đã quên em sạch sẽ. Em đó, vẫn ngây ngốc như chính mình thế đó.
- Đi cùng thấy không hợp nên không muốn sâu đậm gì thêm.
- Chúng ta hãy làm bạn đừng tiến xa hơn nữa.
Đó là những lời của anh. Em không phản đối. Nhưng em đã, đang nỗ lực để bước vào cuộc sống của anh. Anh có biết không? Anh ở đâu rồi? Sao đêm đêm em gọi tên mà chẳng thấy anh đâu, chỉ biết vùi đầu trong gối cùng những giọt nước mắt.
Em ích kỷ lắm, em chỉ cần có anh thôi. Em chẳng cần ai hoàn hảo hơn nữa cả, em cũng chẳng cần ai tốt hơn nữa cả, chỉ cần một mình anh là đủ. Nhưng hình như anh cần nhiều hơn. Anh cần phải sống nhiều hơn những thứ đó và anh quyết tâm rời đi như chưa bao giờ nói yêu thương em vậy. Vậy mà em vẫn ngây thơ lắm, vẫn tin ngày anh trở về, vẫn đợi chờ và vẫn tìm kiếm.


Anh có biết không...
Em đã chạy đi tìm anh. Em đã ngồi một mình ở góc quán nhỏ bên đường lạnh lẽo đưa mắt nhìn xung quay mong thấy được anh.
Em đã từng dầm mưa lạnh buốt chỉ để mong được thấy anh.
Nhưng em chẳng thể thấy được, anh chẳng quan tâm em đang ở đâu, anh chẳng muốn biết em thế nào. Anh thật tàn nhẫn.
Em đã dành cả những buổi trưa để mầy mò học nấu những món ăn mới chỉ để được một lần nấu cho anh.
Em cũng đã dành rất nhiều thời gian để học chơi một bộ game, để lúc anh quay về sẽ chơi cùng anh.
Em vẫn cứ để thói quen khi có anh, vẫn thỉnh thoảng ngó sang bên và định nói lấy giúp em cốc nước. Em vẫn tự ủ ấm đôi tay mình bằng cốc trà nóng như mọi khi anh vẫn nhìn thấy
Nhưng chợt nhận ra đã qua mất một mùa rồi mà sao vẫn còn nhớ.
Anh có biết những gì diễn ra xung quanh em thế nào không? Mọi người cứ cười cợt trước mặt, đằng sau ai cũng chất chứa những tâm tư, em chẳng muốn thấu tỏ nữa. Em nhàm chán với những bộ phim tình cảm trai gái, sướt mướt vì chỉ cần nhìn họ em lại nhớ đến chúng mình.
Em tìm đến giấc ngủ để trốn tránh thế gian.
Em vẫn note lại những ghi chú trong cuốn sổ tay, trong tờ giấy nhớ như anh đã dặn. Em vẫn chú ý đến những thứ anh đã từng nói. Và em vẫn chờ đợi ngày anh đến như anh đã hẹn vào một đêm nào đó. Anh có biết không... em vẫn ở đó và chờ đợi.


Những câu hỏi tự mình trả lời
Khi một mình chờ anh em có rất nhiều những câu hỏi. Em đã hỏi anh nhưng anh chẳng trả lời. Phải chăng nó quá khó khiến anh không thể trả lời hay thật tâm anh chẳng đọc nó? Và em đã tự mình trả lời giúp anh những câu hỏi sâu trong lòng em.
Tại sao anh lại yêu em?
Anh sẽ trả lời rằng: " em đừng ảo tưởng nữa. Lúc đầu là anh có thấy em thú vị, nhưng sau đó anh thấy chán ngấy cái sự bình bình của em, đừng ảo tưởng nữa anh chưa từng yêu em đâu".
 Anh bận lắm à mà không trả lời tin nhắn của em?
- " Anh thấy không cần thiết phải trả lời nó"
Anh có khỏe không, có vui không và hạnh phúc không?
- " Anh đang rất vui với cuộc sống của anh, em đừng bận tâm nữa. Anh chỉ không vui khi em cứ làm phiền anh mà thôi".
Trời lạnh lắm anh có đủ ấm không?
- " Anh tự biết lo được cho mình"
Anh thật sự sẽ không cần em sao?
- " Nếu anh cần em anh đã không bỏ em lại rồi".
Anh có nhớ em chút nào không?
- " Đừng nghĩ lung tung nữa, anh không có nhớ em"
Anh thật tàn nhẫn
- " Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, nếu anh cứ dây dưa anh sợ em sẽ lại hiểu lầm"
Anh thương hại em sao?
- " Cũng có thể nói là như thế".
Em rất cần anh, rất muốn được đi cùng anh
- " Đừng áp đặt mong muốn của em lên anh. Anh k cần và không muốn"
Trời lạnh lắm anh về ôm em một lát được không?
- " Xin lỗi em, anh bận lắm"
Anh sẽ cần người khác chứ không phải em à?
- " Uh, người khác sẽ tốt hơn em"
Anh sẽ nắm tay cô ấy, yêu thương cô ấy rất nhiều chứ?
- " Uh, anh nhất định sẽ làm vậy"
 Em rất nhớ anh
- " Anh không nhớ em"
Em muốn cùng anh làm rất nhiều việc anh àh
- " Anh sẽ làm việc đó với người anh lựa chọn, nhưng không phải em"
Anh có đau lòng chút nào không?
- " Không"

Có rất nhiều rất nhiều những câu hỏi nhưng em chẳng thể nhớ hết. Ngày nào em cũng muốn được trò chuyện cùng anh, em muốn được ríu rít kể cho anh nghe những gì đã diễn ra quanh em một ngày. Em thấy cuộc sống của em nhàm chán cũng có mà vui vẻ cũng có.
Thế đấy em vẫn cứ quay cuồng trong những nỗi nhớ về anh như thế. Những trước đây em cũng có những câu hỏi và bây giờ em cũng vậy. Vậy mà cũng lâu như thế rồi sao? Em đã yêu anh được một năm rồi sao? Thứ tình yêu đơn phương mạnh mẽ này mà cũng đã được một năm rồi sao?
Thế giới vẫn biến đổi và con người em cũng phải biến đổi theo. Nhưng sao tình cảm nó cứ ngày một sâu thế này, chẳng lúc nào nguôi ngoai đi được.
Tết sắp đến và em rất muốn được thấy anh một lần trước khi về nghỉ Tết. Anh vẫn từ chối đúng không? Anh bảo mình làm bạn mà sao anh lại từ chối em thế này? Em chỉ muốn gặp anh chứ em có bắt anh phải ôm em, hôn em, quan tâm em như người yêu của anh đâu.
Mỗi đêm em vẫn khóc ướt gối nhớ anh rồi dần chìm vào giấc ngủ. Những ngày Hà Nội lạnh 5 độ C này em cũng chẳng ngủ được nhiều vì lạnh quá. Em chỉ ước giá như còn có anh, bắt anh ủ ấm cho em để em ngủ ngoan. Nếu như còn có anh em sẽ không thấy mình tàn tạ như thế này. Nếu mình còn có nhau thì em cũng chẳng lạnh như thế này. Em vẫn đợi anh như suốt một năm qua vẫn đợi. Em vẫn ngóng tiếng gõ cửa mỗi đêm và chờ đợi người em yêu thương sẽ quay về bên em. Đừng tính xa tính dài làm gì mà chỉ cần thương, yêu và muốn được yêu thương thôi là đủ. Đừng bận tâm ngày mai sẽ đi đến đâu mà chỉ cần tròn ngày nay đi cùng nhau là đủ. Cứ sống như thế có được không anh?
Hà Nội những ngày lạnh 5 độ C!
C.P.H
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét