Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2016

Người ta thường nói tình đầu như dấu chân trên cát, bước nhẹ nhàng nhưng in dấu thật sâu. Chẳng biết điều đó có đúng hay không nhưng hiện tại tôi đang chìm mình trong những dòng ký ức không đầu không cuối.
Chúng ta đã bắt đầu thay đổi cách xưng hô từ bao giờ thế nhỉ? Nghĩ kỹ lại thì cũng khá lâu rồi. Chúng ta chỉ là hai người bạn bình thường hơn vạn những người bạn bình thường ấy sao lại bước lại gần nhau được nhỉ? Chúng ta đã đi bên nhau được bao lâu nhỉ? Từ lúc tôi được nghe câu nói thích của cậu đến nay cũng mới được 3 tháng thì phải. Chúng mình đã có bao nhiêu ngày vui? Chúng mình đã có bao nhiêu ngày bên nhau? Tôi đã nghĩ lại giao kèo của chúng ta trước đây. Ngày ấy cậu hỏi tôi bây giờ muốn xưng hô thế nào? Tôi lúc đó đã đưa ra giao kèo rồi mà, tùy cậu muốn xưng hô thế nào thì xưng hô nhưng chúng ta sẽ không gặp nhau. Chúng ta chỉ nói chuyện bằng những con chữ này thôi, sẽ không gặp mặt nhau. Tôi nhớ rất rõ ngày ấy tôi đã có giao kèo này với cậu. Thế nhưng tại sao hai chúng ta không tuân thủ đúng giao kèo đó. Tại sao chúng ta gặp mặt nhau? Tại sao chúng ta lại nói yêu nhau? Tại sao chúng ta yêu nhau nhưng rồi lại xa nhau?


Có rất nhiều câu hỏi tại sao luôn xuất hiện trong đầu tôi. Chúng ta bắt đầu như thế nào nhỉ? Một buổi tối muộn đúng không? Cậu chẳng dám nói với tôi bằng lời, cậu viết một câu bằng điện thoại khi dừng đèn đỏ. Ngày hôm sau chúng ta nắm tay nhau. Tôi cứ ngỡ ai nắm tay mình sẽ luôn trân trọng mình cơ đấy. Tôi cứ ngỡ ai nắm tay mình thì sẽ không buông tay mình ra dù cho có khó khăn thế nào đấy. Tôi cứ nghĩ chỉ cần ai đó nắm tay mình thì sẽ cũng nhau cố gắng, cùng nhau vun đắp cho tương lai. Tương lai đó chưa cần dài lâu nhưng phải nhiệt tình vun đắp. Nhưng tôi đã lầm. Người nắm tay mình chưa chắc sẽ tốt với mình. Người nắm tay mình chưa chắc đã muốn cùng mình vun đắp. Thôi thì người cứ buông tay tôi ra, nó lạnh lẽo trong mùa đông rồi thì nó cũng sẽ tự ấm lại vào mùa hè.
Cậu đã gọi tôi như thế nào nhỉ? " Chóa"! Lúc đầu khi nghe câu đó tôi khó chịu vô cùng. Nhưng rồi thì dần dần tôi quen với cái tên đó :))) Dần dần tôi chẳng thấy khó chịu mà tôi lại thích nó.
Tôi đã gọi cậu thế nào cậu có nhớ? " Nhợn"! Tôi đã gọi cậu như thế. Cậu đáp lại tôi " Nhợn và Chóa yêu nhau" :D Tôi chỉ biết mỉm cười và thấy ấm áp vô cùng. Ừh chóa yêu nhợn.
Nhưng chóa chưa bao giờ nghĩ đến ngày nhợn đổi thay. Chóa chưa bao giờ nghĩ đến ngày mình buông tay nhau lại nhanh đến như thế. Hạnh phúc mới chỉ đếm được vài ngày. Niềm vui mới chỉ đếm được vài buổi. Vậy mà nhợn đã đổi thay. Nhợn không biết rằng chóa của nhợn đã khóc nhiều đến thế nào đâu. Chóa khóc cho tất cả những gì đã diễn ra, khóc cho tất cả chữ tình đã gom góp để dành cho nhợn.
Chóa đã nói rằng từ nay nhợn không còn là nhợn của chóa nữa và chóa cũng không còn là chóa của nhợn nữa. Cảm giác ấm áp đó đã biến thành nỗi đau lớn quá. Tim của chóa như có ai đó đang bóp mạnh, không thể đập nổi nữa và đau vô cùng. Từng mảng khoảng khắc cứ liên tục hiện về khiến chóa đang ở nơi làm việc cũng cứ ứa nước mắt ra. Làm thế nào bây giờ khi mà chóa không thể ngừng khóc.
Ừh thôi có lẽ đây là cái giá phải trả cho việc chóa đã vi phạm giao kèo trước đây. Rõ ràng đã nói không gặp mặt, chỉ nói chuyện thế thôi rồi mà lại đi gặp mặt để bây giờ người đau khổ chỉ có mình chóa thôi. Khuôn mặt của nhợn cứ ẩn hiện trước mặt chóa. Cứ ngỡ chạm được vào nhưng đưa tay ra thì lại biến mất. Sẽ mất bao lâu để chóa thôi nhớ lại những khoảng khắc bên nhau? Sẽ mất bao lâu thì chóa thôi khóc? Sẽ mất bao lâu thì chóa sẽ thôi đau? Sẽ mất bao lâu?


Nhợn chắc không còn nhớ, nhưng chóa nhớ tất cả những gì thuộc về nhợn. Nhớ cả gia đình nhợn có bao nhiêu người. Bố của nhợn như thế nào, cậu em trai quậy ra sao,cô em gái đang ở đâu... hình như nhợn chưa có kể về mẹ của nhợn. Chắc nhợn không nhớ nhợn đã kể đâu. Một buổi tối say nhợn nói nhợn sẽ ôm chặt chóa và chờ chóa. Có lẽ do say nên nhợn nói vậy, hết say rồi thì chả nhớ đến điều đó nữa.
Nhiều ngày qua nhợn im lặng, chóa biết mình đã là người thừa nhưng trong lòng luôn cố mong muốn tìm kiếm lại nhợn. Chóa bị cảm lạnh, nói nhợn cũng vẫn im lặng. Chóa khóc nhiều nhiều nhợn cũng chẳng quan tâm. Nhợn đã quên chóa thật.
Chóa của nhợn đó, bây giờ chỉ muốn chạy khỏi nơi này thôi. Chạy mãi mãi khỏi nơi này để không bao giờ còn có thể gặp lại nhợn nữa. Từ bỏ luôn cả hi vọng nhìn nhợn từ xa. Chóa muốn rời khỏi miền bắc rồi. Có lẽ chóa sẽ rời khỏi miền bắc nhợn à. Chóa đau lắm, chả biết nghĩ thêm được gì nữa, chỉ muốn rời khỏi đây thôi. Chỉ có chạy khỏi đây chóa mới thôi tìm đến nơi nhợn làm việc mà mong mà ngóng bóng nhợn chạy qua để được nhìn thấy từ xa. Chỉ có rời khỏi đây chóa mới thôi tìm kiếm nhợn.
Chóa biết nhợn đã quên chóa hoàn toàn và sạch sẽ rồi, chỉ là do chóa tự vẽ ra rồi tự đau khổ một mình thôi. Nhưng nhợn à làm sao được vì đoạn tình đầu này chóa chưa muốn nó kết thúc. Chóa muốn đi cùng nhợn thêm một đoạn nữa. Muốn san sẻ với nhợn những khó khăn chút nữa. Muốn thấy nhợn thêm một chút nữa. Chóa biết nhợn không bao giờ lựa chọn chóa đi đến cùng với nhợn. Hiểu lắm chứ nhưng mà chóa có cần đi đến cùng đâu, chỉ muốn đi thêm một đoạn nữa thôi. Chỉ muốn tranh thủ khoảng thời gian người mà nhợn lựa chọn chưa đến ở cạnh nhợn thôi. Muốn được ôm nhợn nhiều hơn, muốn được ngủ trên tay nhợn nhiều hơn. Chỉ là chóa tranh thủ lúc người nhợn lựa chọn chưa tới mà làm thôi, không có chiếm hữu đâu, họ tới rồi chóa trả lại ngay mà.
Thấy nhợn vất vả thế muốn hỏi nhợn xem có giúp được gì không nhưng mà nhợn đi luôn rồi chả hỏi được.  Làm thế nào bây giờ khi nhợn nói nhợn yêu chóa bằng miệng rồi, trực tiếp rồi nhưng chóa lại không có cơ hội nói trực tiếp.
" Nhợn và chóa yêu nhau" :))) Chỉ cần nghĩ đến câu đó thôi chóa lại cười tủm một mình. Nhưng mà cười rồi thì lại khóc ngay được vì nó đã chỉ còn là một miền ký ức xa xôi mà chóa không bao giờ chạm vào được nữa. Cũng giống như nhợn vậy, nhợn xa xôi đến mức chóa không bao giờ còn được chạm vào nữa.

Tết sắp đến rồi, nếu như chóa rời đi thật nhợn có buồn không? Nếu như tết này là cái tết cuối cùng chóa ở Hà Nội nhợn có muốn được ôm chóa thêm một lần không? Nếu như tối đó là lần cuối cùng mình được nhìn thấy nhau thì nhợn có muốn chạy lại nhìn chóa thêm một lần không? Chóa rất muốn ôm nhợn một lần nữa, nhìn nhợn một lần nữa.
Nhợn hết yêu chóa rồi nhưng chóa thì vẫn yêu nhợn nhiều lắm. Yêu nhợn đến mức chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Chóa lúc nào cũng trực trào nước mắt. Lúc nào chóa cũng nhớ đến nhợn cả nhợn à. Chóa thua rồi và chóa trả giá vì mình đã vi phạm giao kèo ngày trước đây. Nhợn cứ hằn sâu vào trong lòng chóa như thế này thì làm sao chóa sống vui vẻ tiếp được đây? Thôi chóa cứ trả giá trước đã rồi thì ngày mai trời lại sáng. Mỹ đình vẫn còn đó, quán trà đá vẫn còn đó. Hồ tây vẫn lộng gió như thế, gốc đa nơi mình nắm tay nhau vẫn nguyên vẹn. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn ở đó chỉ có duy nhất nhợn là không còn ở đó nữa. Nhợn à, chóa của nhợn ấy sẽ cố gắng thật nhiều để sống thật tốt. Người con gái yêu nhợn nhiều nhiều đó, nhớ nhợn nhiều nhiều đó, ngây ngốc nhiều nhiều đó, mất hết cả tự trọng lẫn tự tôn đó chóa sẽ nhốt cô gái đó vào, bỏ đói cho tới chết thì thôi. Người con gái đó đáng chết lắm. Chóa sẽ bỏ đói cô gái đó. Chóa sẽ để hồn cô gái đó lơ lửng ở nơi mình hẹn hò, để cô gái đó được mỉm cười, được hạnh phúc. Nhợn à, nhợn ơi! Chóa cứ thích gọi như thế đấy. :))) Nhợn à, gái như nhợn đừng là tình đầu của chóa thì tốt biết mấy. Nhợn đừng là tình đầu mà hãy là tình cuối của chóa thì tốt biết mấy. Gía như ... thì tốt biết mấy.
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét