Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016

Lục lại những bài viết, những đoạn nhật ký đã viết về người đó chợt trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui vì những cảm xúc đó đã được đáp lại, buồn vì sự đáp lại đó quá vội vàng, quá nhanh.
Mình tìm đến nhau...
Mình tìm đến nhau từ lúc nào nhỉ? Mình bắt đầu tìm đến nhau có phải từ lúc khi nhìn những con chữ gửi cho nhau mình mỉm cười? Mình tìm đến nhau có phải vì mình cảm thấy rung động trước nhau dù cho rất ít khi gặp mặt? Mình tìm đến nhau phải chăng là do mình quá cô đơn? Hay vì mình tìm đến nhau vì mình thấy cần nhau?
Tôi cần người đó nói chuyện với tôi mỗi ngày, chẳng cần phải nói gì nhiều chỉ cần là người đó nói chuyện cùng tôi thì tôi thấy yên tâm và có động lực tiếp tục chống chọi với cuộc sống khắc nghiệt. Tôi tìm đến người đó như một lẽ dĩ nhiên dù đã nhiều lần dùng lý trí chối bỏ. Nhưng tôi vẫn tím đến với người ấy :))

Người ấy tìm đến tôi vì điều gì? Phải chăng vì rung động ban đầu? Phải chăng vì thấy cần có tôi? Phải chăng muốn tìm đến niềm vui? Tôi chẳng biết vì sao người ấy tìm đến tôi. Rõ ràng người ấy chẳng chịu kể điều gì từ khi tìm thấy tôi, rõ ràng người ấy cố giữ cho riêng mình những điều đó. Nhưng tôi cũng thấy được con tim của người ấy đập rất mạnh khi tôi áp tai vào :)))
Mình xa cách nhau...
Người ấy rời bỏ tôi chẳng cần quan tâm tôi có buồn không? Người ấy xa cách tôi cũng chẳng biết có chút nhớ thương nào tới tôi không? Nhưng từ sâu trong lòng tôi hiểu rằng tôi đã sẵn sàng để tìm hiểu một người, yêu thương một người và quan tâm vô điều kiện một người.
Người đó lạnh lùng không trả lời tất cả tin nhắn của tôi. Người đó lạnh lùng bỏ mặc tôi ngoài đường bơ vơ tìm người đó. Người đó là vô tâm hay thật tâm vô tình? Người ta nói từ người dưng thành người quen, từ người quen thành người yêu rồi thì từ người yêu thành người dưng? Chẳng nhẽ tôi trở thành người dưng? Không, tôi chẳng bằng người dưng. Người dưng nếu vô tình gặp mặt còn có thể nói vài ba câu vu vơ. Còn tôi hoàn toàn vô hình trong mắt người đó. Tôi giống như sương gió chẳng có bóng có hình chỉ như một thứ thoảng qua làm người ta mát lạnh, làm người ta thoải mái phút đầu. Tôi chỉ là một kẻ vô hình và người đó chẳng cần bận tâm nhiều đến người vô hình.
Người ấy bận rộn với cuộc sống của người đó. Người đó bận rộn với nhưng mối quan hệ và những nỗ lực, cố gắng của người đó. Người đó chẳng cần một người như tôi bên cạnh động viên, an ủi, quan tâm và cổ vũ.

Trước khi từ bỏ hãy nghĩ đến lý do bắt đầu...
Có rất nhiều người đã khuyên tôi nên từ bỏ đi. Nhiều người nói rằng người đó không xứng đáng đâu. Cũng có người nói rằng hãy hẹn hò với người khác đi, hãy đi chơi với những người khác đi.
Trong những lúc khóc đến bạc lòng. Trong những lúc bước đi một mình tôi cũng đã nghĩ đến từ bỏ. Nhưng tôi nhớ tới lý do tôi bắt đầu.
Tôi bắt đầu từ khi tôi được người đó giúp đỡ về công việc. Tôi bắt đầu cảm thấy mình dựa vào người đó, phó mặc cho người đó. Tôi bắt đầu muốn cùng người đó làm những việc mà tôi thích. Tôi muốn một mối quan hệ không rõ ràng với người đó. Không phải là yêu, chẳng phải là bạn. Tôi muốn cùng người đó đi xem những bộ phim ngoài rạp. Cùng người đó ngồi những quán cafe bụi, uống những chén trà ngon. Cùng người đó thực hiện những điều điên rồ. Tôi chẳng cần người đó biết tôi yêu, tôi thương, tôi chỉ cần người đó bên tôi cùng tôi những lúc vui buồn, khó khăn của cả tôi và cả người đó. Người đó chẳng cần ở bên tôi như một người yêu, chẳng cần mang tôi đi giới thiệu với thế giới, người đó cũng cứ nói với tôi về những cô gái người đó đã, đang và sẽ thích. Tôi sẽ im lặng lắng nghe và chia sẻ. Dù cho tim tôi có tan nát tôi cũng sẽ mỉm cười giúp đỡ.


Người đó của tôi rất lạnh lùng. Người đó hay cười và thích trêu đùa. Những lúc khó khăn người đó chỉ thích một mình. Sau đó người đó của tôi sẽ đi nhậu cho say rồi lại tiếp tục cố gắng. Người đó của tôi không thích lằng nhằng nhưng người đó không hiểu được rằng phụ nữ thì muốn đời nhiêu khê :))
Tôi sẽ không từ bỏ quan tâm người đó, lo lắng cho người đó và không cần người đó đáp trả. Yêu một mình, thương một mình có lẽ với tôi đã đủ nhiều để hiểu rằng mình đừng cứ sống với điều mình cần làm. Hạnh phúc với tôi là ngày ngày biết người đó vẫn tốt, trò chuyện cùng người đó chứ chẳng phải nhất định phải nắm tay, phải nói lời yêu đương.
Nhiều lần tôi muốn thấy người ấy cười, muốn nghe người ấy nói, muốn ôm chặt, hôn sâu. Muốn được cuộn trong tay người đó yên tâm ngủ giấc êm đềm và ấm áp. Nhưng tôi biết những việc đó sẽ không thực hiện được vì người đó đã đi rồi. Người đó đi nhưng không hẹn ngày trở về. Tôi cứ chờ, cứ đợi nhưng dường như đó là việc của tôi. Tôi cứ yêu, cứ thương một mình cho đến khi nào những khát khao được yêu thương ấy tắt đi. Sẽ mất rất lâu, rất lâu. Và khi người đó còn ở đó thì tôi vẫn còn chờ. Vẫn làm những việc ngu ngốc nhưng sẽ bớt làm người đó muộn phiền.
Trước khi từ bỏ hãy nghĩ đến lý do bắt đầu. Lý do bắt đầu của tôi chỉ là yêu thương người đó mà thôi :))
C.P.H
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét