Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

Có những tháng ngày tôi cảm thấy mình đã thoát khỏi sự cô đơn. Có những tháng ngày tôi thấy một ngày trôi qua thật tuyệt vời. Có những tháng ngày tôi đã nghĩ mình đã có được một bạn đồng hành sẻ chia những buồn vui cuộc sống.
Có những tháng ngày tôi đã tưởng là mãi mãi
Tôi đã say sưa với những tháng ngày không còn cô độc, tôi đã nghĩ cuối cùng mình cũng đã tìm được một người để bản thân hướng về và coi đó là một niềm vui. Tôi đã nghĩ rằng những khoảng thời gian đó là mãi mãi.

Trước kia tôi đã nghĩ mình là một kẻ đơn phương. Một ngày tôi quyết định từ bỏ, một ngày tôi quyết định không lang thang nữa thì tôi nhận được một câu nói của cậu. Đó không phải là một lời tỏ tình, đó cũng không phải là câu nói yêu thương nhưng nó khiến tôi hiểu rằng tôi đã không đơn phương. Tại thời điểm đó, tại lúc đó tôi đã rất vui, thật đấy tôi đã rất vui.
Nhưng niềm vui nào rồi cũng phải trải qua hiện thực và tôi hiểu rằng hiện thực không giống như tôi đang nghĩ. Tôi đã muốn mọi thứ là mãi mãi nhưng dường như nó không nghe theo lời tôi, nó không là mãi mãi.
Tôi đã vui trong một mối quan hệ không rõ ràng. Tôi đã vui khi tôi có người bầu bạn. Tôi đã vui khi tôi biết mình có một người cùng tôi sẻ chia những lo lắng, những muộn phiền. Tôi đã tin rằng mình đã đúng khi quyết định lang thang trong cuộc chơi này. Tôi đã hiểu cảm giác lưng chừng của một thứ tình, tôi đã hiểu cảm xúc của mình, tôi cũng đã thấy được mình vui nhiều như thế. Nhưng tất cả chỉ là do một mình tôi ngụy tạo mà thôi.
Trở về với ngày tháng ấy
Những ngày người đột nhiên biến mất khiến tôi lo lắng nhiều, những ngày người đột nhiên quay lại như không có chuyện gì khiến tôi lại tiếp tục phiêu lưu. Nhưng càng ngày tôi càng quen với việc không có người bên cạnh nữa. Người đối với tôi lúc gần, lúc xa. Nhiều khi tôi cảm nhận được đang ở cạnh tôi đây nhưng nhiều hơn những lần ấy lại là cảm giác xa xôi.
Tôi, tôi chỉ là một đứa con gái, tôi không phải chiến hữu của người đâu. Tôi chỉ là một đứa con gái cũng có những hờn ghen, giận dỗi. Tôi, tôi cũng cần sự quan tâm. Tôi cũng chỉ là một kẻ yếu mềm trước muôn vàn những mệt mỏi của cuộc sống. Tôi cần người bên cạnh tôi như thế này mãi mãi.
Nhưng tôi đã lầm. Tôi đang dần quen với việc không có người sẻ chia tâm sự, tôi dần quen với việc không còn ai quan tâm, hỏi han cũng chẳng còn ai trêu đùa. Tôi thấy tôi lại như trước kia, lạnh lùng và tù túng.

Nếu người thật sự cần một cô gái thì cô gái ấy sẽ không phải mòn mỏi ngóng chờ. Nếu người quan tâm một cô gái thì người sẽ biết không bao giờ bỏ cô ấy lại một ngày. Nếu người thật sự quan tâm tôi như những gì người tưởng thì người biết sắp xếp công việc và cuộc sống. Nếu người thật sự cần một cô gái thì người nhất định muốn nhìn thấy cố ấy bằng xương bằng thịt chứ không phải những con chữ lạnh ngắt. Và tôi hiểu rằng, người chẳng cần tôi. Tôi chẳng là gì trong cuộc sống của người. Người nghĩ người thích tôi ư? Không đâu, người chỉ là đang lầm tưởng mà thôi. Cô gái của người trước đó người đối xử như thế nào? Đến giờ người đang phân vân, đang hoang mang và cũng đang không chắc chắn về chính mình.
Tôi đã nghĩ tôi là nữ chính trong chuyện này. Nhưng hôm nay tôi nhận ra rằng tôi chẳng phải nữ chính đâu. Tôi vẫn chỉ là nữ phụ trọng cuộc chơi này. Người kéo tôi vào và diễn những phân cảnh có tôi. Những phân cảnh đó đến đây là hết rồi, nữ phụ đã hết vai, đã tròn vai và đến lúc biến mất khỏi màn ảnh. Tôi đã đến lúc trở lại với ngày tháng trước kia rồi, ngày tháng ấy tôi sẽ lại một mình lang thang, một mình chịu đựng và một mình mỉm cười.
Tôi tỉnh ngộ rồi. Tôi không còn muốn phiêu lưu nữa. Tôi cũng kết thúc cả sự đơn phương vấn vương này của tôi. Tôi dừng lại ở đây thôi. Những ngày tháng qua tôi cảm ơn rất nhiều. Đến lúc chúng ta từ tạ. Vai diễn cuộc đời nhau kết thúc ở đây. Chắc không còn dịp gặp lại. Và có lẽ cũng sẽ sớm quên nhau thôi.
Tôi lại trở về với ngày tháng ấy đây!
C.P.H
Categories:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét