Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2016

Em dặn mình không nhớ
Em bảo lòng thôi thương
Em nhớ mình đã ghét
Để mà quên đi rồi

Thế mà lòng lại chờ
Chờ điều gì không rõ
Chỉ biết là còn thương,
Còn yêu đến là thường

An ra đi dạo ấy
Không một câu tiễn đưa
Chẳng một lời từ tạ
Chẳng cần nói thôi xa

Em đã khóc trăm lần
Em đã nhớ trăm bận
Ẻm đã mơ trăm giấc
Ấy vậy mà anh không về

Em vẫn nhìn ra ngõ
Vẫn ngóng bóng người xưa
Vì lòng em hiểu rõ
Em chẳng thể quên đi

Vì người không trung thực
Người chẳng yêu thật tâm
Nên tim người vất bỏ
Để em đớn em đau

Nhưng mà người cứ đi
Cứ tìm vui duyên mới
Cứ miệt mài việc công
Em không cản không ngăn

Vì em chẳng có quyền
Chẳng thể đi cùng bước
Nên em chỉ nhớ trông
Chứ không chạy kiếm tìm

Em đã cố không nhìn
Về nơi cô gái đó
Để cho anh được tỏ
Lòng em cũng thật tâm



0 nhận xét:

Đăng nhận xét